Chương 11

Lỡ Miệng Cười Ra Tiếng Trong Tang Lễ Của Ông Xã

13.873 chữ

13-12-2022

Hai người đến sớm, cách lịch lúc chiếu còn tận một tiếng.

Ban ngày Thái Khải lên mạng học cách đi xem phim, nhân tiện còn lên mạng thu được một đống phiếu giảm giá, thừa dịp thời gian còn sớm lập tức kéo Ngu Uyên đến từng tiêm đổi ưu đãi.

Giảm giá đồ ăn vặt, trà sữa mua một tặng một, móc chìa khóa năm mới, bao lì xì và bàn quay xổ số cho người mua nhiều lần, Thái Khải đổi đến không biết mệt.

Ngu Uyên biết rõ mánh lới lới của người làm buôn bán nhưng vẫn chiều theo cậu đi đến từng sạp.

Để Thái Khái thỏa mãn chơi trò quay xổ số rút thăm trúng thưởng, Ngu Uyên còn cố ý mua thêm để cậu có thể lấy được ba lần rút thăm.

"Anh rút đi." Thái Khải đưa giấy rút thăm cho Ngu Uyên.

Hắn đẩy trở về: "Anh không có hứng thú với trò này."

Thái Khải đẩy cho hắn: "Không phải, vận khí của em rất tốt, trúng nhiều thì không còn gì thú vị nữa."

Cậu vừa ra tay thì trăm phần trăm sẽ trúng giải đặc biệt, biết trước kết quả nên không có gì hứng thú nữa cho nên Thái Khải mới đẩy cho Ngu Uyên.

Ngu Uyên lần đầu nghe có người ghét bỏ vận may của mình, cảm thấy hơi buồn cười.

"Thật không khéo là từ nhỏ em đã có vận khí tốt như vậy, mỗi lần đều gặp chuyện may mắn."

"Cho nền anh cứ rút đi." Thái Khải thổi khí vào mấy là phiếu, sau đó nhét vào cổ áo Ngu Uyên, lại vỗ vỗ ngực hắn: "Nhả vía cho anh, nếu trúng thì cứ coi như là em tặng trước quà sinh nhật."

Phiếu là do hắn bỏ tiền mua, quà sinh nhật không phải cũng là tiền của hắn à?

Chỉ là ba tờ phiếu rút thăm.

Ngu Uyên bất đắc dĩ đi đến chỗ rút thăm, quản lý trung tâm mua sắm đã đợi sẵn ở đó, khi thấy hắn bước đến thì thân thiết chào đón, dẫn hắn đến bàn quay.

"Anh tự rút?"

Ngu Uyên đứng trước bàn quay hỏi lại Thái Khải lần nữa.

Bàn quay được sắp xếp rất thú vị, giải đặc biệt và lời chúc may mắn lần sau chỉ cách nhau một đường mỏng, từ thiên đường rơi xuống địa ngục rất nhanh.

"Anh quay đi."

"Nếu anh quay không trúng em cũng đừng hối hận đấy."

"Sao có thể, anh xem thường em à?"

Thái Khải mãn nguyện, chờ xem Ngu Uyên bất ngờ khi thắng ba giải đặc biệt liên tiếp, nhưng hắn ba lần quay đều ngừng ở vạch đen giữa giải đặc biệt và giải chót.

Thái Khải: "..."

Thái Khải xấu hổ nhưng có người còn xấu hổ hơn cậu, là quản lí trung tâm.

Trung tâm mua sắm này thuộc sở hữu của gia nghiệp Kỳ gia, quản lí nghe nói Ngu tổng tự mình đến trung tâm liền vội vàng chạy tới tiếp đãi, sau đó chứng kiến ông chủ lớn tối nay bị làm cho bẽ mặt.

Ông chủ lớn thoạt nhìn như không để ý nhưng vợ ông chủ thì trực tiếp quàng lấy tay hắn, bắt đầu chất vấn.

"Bàn quay của chỗ này có phải lắp máy gì hay không vậy." Thái Khải đưa tay thăm dò mặt sau bàn quay: "Chuyện này không thể nào! Sao lại không trúng giải đặc biệt?"

Quản lý lau mồ hôi: "Có thể là do sàn nha không bằng phẳng, để tôi kêu người dịch sang vị trí khác rồi để ngài thử lại lần nữa được chứ?"

"Vậy tôi phải bỏ ra 2000 tệ để mua thêm lượt quay sao?"

Quản lý nói: "Không cần không cần, coi như là bồi thường vậy."

Quanr lý vội vàng kêu người đến đổi vị trí bàn quay, Thái Khải đẩy Ngu Uyên đi quay lần nữa, lúc này đây, cậu đặt tay mình lên cánh tay hắn, bắt đầu xoay bàn quay, bàn quay lướt qua mấy lần ô giải đặc biệt, bắt đầu lắc lư trái phải.

Mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm bàn quay, giám đốc khẩn trương đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.

"Giải đặc biệt, giải đặc biệt,..."

Biên độ của mũi tên trên bàn quay ngày càng nhỏ, cuối cùng dừng lại ở rìa ô chúc may mắn lần sau.

Giám đốc như hóa đá.

Thái Khải không tin nổi vào hai mắt của mình.

Nhất định có vấn đề!" Thái Khải chạy đến mặt sau của bàn quay, sờ soạng: "Không có gì đáng ngờ cả! Có phải mấy người cùng loại thiết bị công nghệ cao nào hay không?"

Ngu Uyên nhìn phản ứng kịch liệt của Thái Khải có chút bất ngờ, hắn nói vài câu với vị quản lý ướt đẫm mồ hôi, biết tối nay bàn quay không có vấn đề gì, cũng không có khách hàng đếm khiếu nại nên liền đi dỗ Thái Khải.

"Được rồi được rồi, đừng giận nữa, anh đã nói trước là vận khí của mình không tốt rồi."

Hắn dẫn Thái Khải đến chỗ rạp phim: "Phần thưởng cũng không có gì, em muốn anh sẽ chở đi mua."

Thái Khải căn bản không muốn: "Vấn đề không phải ở phần thưởng."

Cậu sống mấy vạn năm tới bây giờ, lần đầu gặp chuyện thế này.

"Hơn nữa đã nói sẽ tặng quà sinh nhật cho anh rồi."

Đông Quân một khi đi hứa thì sẽ giữ lời.

"Nói không chừng là có thế lực bí ẩn nào đã ngăn cản anh lấy quà sinh nhật 30 tuổi thì sao?" Ngu Uyên nói giỡn, vừa ôm vừa dỗ Thái Khải đi đến chỗ rạp phim: "Khi nào rảnh chúng ta đến miếu thắp nhang đuổi vận đen đi."

Còn thắp nhang?

Thái Khải làm sao phân biệt được là Ngu Uyên chỉ nói giỡn để dỗ mình, cậu bắt đầu phàn nàn chuyện mê tín của hắn, lúc xem phim cũng không chú tâm, chỉ tập trung giảng dạy cho hắn.

Ngu Uyên lúc đầu chọn ghế cố ý chọn khu VIP để có thể ở gần bà xã, nào ngờ kết quả là nghe mấy tiếng giáo dục từ cậu.

"Vợ tôi là người theo chủ nghĩa duy vật." Hôm sau Ngu Uyên đi gặp bạn, nói với y: "Em ấy thật sự rất phù hợp để đi nói chuyện với mấy ông già trong nhà, để mấy người đó đỡ phải sau lưng tôi làm mấy trò mê tín.

Người bạn đưa cho Ngu Uyên một túi văn kiện: "Được rồi, tôi thấy cậu cũng đâu có kém, muốn giở trò gì, bây giờ còn trẻ đã muốn lập di chúc."

Ngu Uyên tiếp nhận túi văn kiện, vừa mở ra nhìn đã khép lại: "Chuẩn bị trước vẫn tốt hơn, phải tính toán thật kĩ đã."

Hắn hôm nay tới đây để bàn chuyện di chúc, người bạn kêu hắn ở lại ăn cơm nhưng Ngu Uyên từ chối, nói công ty có việc rồi rời đi.

Trên đường hắn gọi cho Thái Khải một cuộc, nói mình tối nay không phải tăng ca, cơm tối sẽ trở về ăn cùng cậu.

"Được, để em nói dì làm thêm mấy món."

Vài giây sau đó Ngu Uyên nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền ra từ loa điện thoại.

Hắn trong lòng trầm xuống: "Em không ở nhà sao?"

Thái Khải nói: "Ừm, hôm nay chú cả với chú hai tới nhà mình, nói muốn dẫn anh đi gặp một nhân vật rất lợi lại, nhưng anh không có nhà nên em đành đi thay, kêu em ra mặt để bày tỏ thành ý với đại nhân vật kia."

"Chờ đã, em đi một mình sao?"

Thái Khải nói: "Đương nhiên không phải, em nói muốn Như Trác đi chung nên chú cả kêu Như Trác đến, em đang nói chuyện với nó."

Có Ngu Như Trác đi chung, hai người kia hẳn sẽ không ra tay với cậu, Ngu Uyên nhẹ nhàng thở ra, nói: "Em đưa điện thoại cho chú hai, anh có chuyện muốn nói:

Thái Khải đưa điện thoại cho chú hai Ngu Long.

Trái ngược với Ngu Hào, Ngu Long là người rất khéo léo và lợi hại, hôm nay tuy rằng Ngu Hào ra mặt nhưng khẳng định sau lưng là do Ngu Long giật dây.

Thái Khải nghe Ngu Long và Ngu Uyên nói chuyện, lại đem lực chú ý chuyển sang Ngu Như Trác.

"Cháu nói người hôm nay chúng ta đi gặp là ai?"

Ngu Như Trác nơi: "Là giáo sư Tiết - Tiết Đồng, ông ấy rất lợi hại, là đại lão trong giới khảo cổ, rất giàu có."

Thái Khải: "..."

Tên người này nghe hơi quen.

Chiếc xe chở Thái Khải rất nhanh sau đó dừng lại trước cửa một sơn trang suối nước nóng ở ngoại ô, Thái Khải nghe nói tính tình giáo sư Tiết rất cổ quái, nhưng năng lực chuyên môn rất được, là nhân vật nổi danh trong và ngoài nước.

Lý do ông đến thành phố này là vì Lăng Ngu Vương bị sụp, mấy ngày nay ông không tham dự lễ hội mùa xuân mà ở sơn trang này để dưỡng sức.

Vị giáo sư Tiết này không tham tài không tham sắc, chỉ thích mỗi sách cổ.

Lần này Ngu Hào lấy được vài tấm sách cổ từ các nhà sưu tập tư ở nước ngoài nên đem về để phủ đầu, vốn tưởng rằng giáo sư Tiết sẽ mở cửa hoan nghênh, ai ngờ đối phương lại trực tiếp không nhận khách.

Giáo sư Tiết mang theo vài học trò, thái độ thực kiên quyết.

"Các vị vất vả, thầy chúng tôi thời gian trước bận rộn nên hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi."

Ngu Hào thấy họ chỉ là học sinh nhỏ tuổi, cười hì hì nói: "Mấy bạn nhỏ chắc là lần đầu tiên tới đây, tôi lấy tư cách là chủ nhà phải chiêu đãi thật tốt, vài ngày nữa các cửa hàng và trung tâm mua sắm ở cửa, để tôi gọi người đến mang mọi người đi tham quan."

Mấy học trò không dao động, Ngu Hào lại nói bóng nói gió ám chỉ, hai bên dằn co gần 10 phút, Ngu Long đột nhiên nói với Thái Khải: "Mấy học trò kia đứng từ nãy đến giờ, cháu đến mời bọn họ ngồi xuống đi, đem trà bánh lên tiếp đãi, coi như thành ý của chúng ta."

Ngu Long nãy giờ vẫn không mở miệng, ông đứng một bên nhìn mặt đoán ý, phát hiện mấy người học trò nãy giờ không để ý đến phú hào nổi tiếng là bọn họ mà chỉ nhìn liếc mắt nhìn Thái Khải vài lần.

Đẹp quả nhiên có lợi.

Cháu trai có chút nhan sắc, làm trưởng bối cũng được hưởng lây.

Không ngờ Thái Khải cầm một khối điểm tâm nhét vào miệng, nhàn nhạt phun mấy chữ: "Chú tự đi đi."

Giọng nói không lớn nhưng trong căn phòng nhỏ này mọi người đều nghe thấy, đưa mắt nhìn Thái Khải.

Sắc mặt Ngu Long không vui, lại không dám răn dạy Thái Khải, chỉ cất cao giọng uy hiếp: "Thái Khải!"

Thái Khải quét mắt nhìn ông một cái.

Vào lúc này cửa đột nhiên mở ra.

Một ông lão với mái tóc bạc trắng, ăn mặc giản dị đứng ở cửa.

"Là ai, ai vừa hô to gọi nhỏ ở đây đấy!?"

Ông lão nhìn một vòng trong phòng, khi nhìn thấy Thái Khải thì lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, dụi dụi mắt, sau đó lại dụi mắt tiếp.

Ngu Long nhìn, không phải nói ông già này không mê sắc à? Sao vừa thấy Thái Khải đôi mắt liền dựng đứng lên vậy?

Ngu Long đẩy cánh tay Thái Khải: "Đây là giáo sư Tiết, mau chào đi."

"Không không không, là tôi chào mới đúng." Giáo sư Tiết đến bên cạnh Thái Khải, nhìn thoáng qua bàn trà, quay đầu nói với học trò: "Tiểu Hồ, mau thay bình trà ngon tới đây."

Nói xong, ông quay sang ôn hòa nói với Thái Khải: "Ngài chờ một chút."

Thái Khải sợ giáo sư Tiết nhiệt tình quá lại lộ ra chút manh mối, vội vàng ra dấu với ông, sau đó khách khí đứng lên: "Không cần khách khí, ông ngồi đi."

Mặt ông lão nhăn lại, không biết phải làm thế nào.

Thái Khải bất chấp tất cả, ấn vai giáo sư Tiết để ông ngồi xuống.

Ông lão lúc này mới hiểu được, vẻ mặt nhiệt tình biến mất, nhìn mấy người còn lại nói: "Tôi không biết có khách quý tới nên chậm trễ, thật xin lỗi."

Chú cháu Ngu Gia: "??"

Mỹ nhân kế dùng tốt như vậy sao, dù là ông lão bảy tám chục tuổi hay thanh niên đều trúng kế?

Sách cổ mà Ngu Hào hao hết tâm tư mang đến là đồ vật gầm được dệt hoa, Thái Khải lần này tới là để bái phỏng, giáo sư Tiết mở miệng nói vài câu về chuyện khai quật Lăng Ngu Vương, nói xong thì hỏi cậu một câu: "Cháu có ý kiến gì không?"*

*Tui để xưng hô ông - cháu để không bị lộ thân phận của Thái Khải nha

Thái Khải cho miếng bánh vào miệng.

"Cháu không có ý kiến, mấy người hỏi chồng cháu đi, cháu theo anh ấy."

Chồng?

Giáo sư Tiết tiếp tục chấn động, những lời muốn nói đều không thoát ra được, che ngực, xém chút nữa nằm trên đất.

Không ai dám nhắc đến chuyện của Lăng Ngu Vương nữa, giáo sư Tiết không những tính tình cổ quái mà còn rất dễ bị kích thích, lỡ như ông chịu kích thích đến đột quỵ thì sao.

Nhóm người đành hẹn lại lần sau, giáo sư Tiết đáp ứng.

Tạm biệt xong thì Ngu gia lập tức rời đi.

Ngu Như Trác hỏi: "Anh dâu, em chở anh về nha?"

Thái Khải lấy di động: "Không cần, lát nữa anh gọi taxi về, anh thấy vườn hoa phía sau khá đẹp, muốn ở lại chụp ảnh."

Chờ những người khác rời đi, Thái Khải liền đi đến sau sơn trang, vừa đi đến mái đình thì nhìn thấy dáng người đứng đó chờ.

Thái Khải búng tay một cái, hương thơm ngào ngạt của hoa mai chợt biến mất, sương mù dần dần hiện lên, mênh mang như bọc thành cái kén.

Thân ảnh kia đi tới, gần tới chỗ thì ngã xuống, bắt đầu khóc lóc.

"Đông Quân, tôi làm không được đâu."

Thái Khải nghe thấy tiếng khóc thì cảm thấy phiền, mấy vị thần ở núi Côn Luân thỉnh thoảng cũng khóc lóc bên tai cậu.

Thái Khải muốn chơi với mèo, không được, muốn uống trà sữa đọc sách, không được, muốn xuống nhân gian chơi, không được.

Đặc biệt là Tiết Đồng trước mặt này, Thần Sử Quan* - là cao thủ khuyên ngăn Thái Khải, cậu đôi lúc tự hỏi có phải ông con nít hóa thành không.

Về sau Thái Khải không vừa lòng với Tiết Đồng nên cho ông từ chức, đuổi khỏi núi Côn Luân.

*Thần ghi chép sách sử

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ngươi muốn làm khó ta sao." Thái Khải vỗ vỗ vai ông, xoay người đi ra khỏi kết giới: "Ngươi bây giờ là giáo sư Tiết, coi như không quen biết ta đi."

"Không thể!"

Tiết Đồng ngăn Thái Khải: "Ngài phải về núi Côn Luân, ngài là Thần Nguyên Sinh, không thể ở nhân gian lây nhiễm tục khí được."

Thái Khải nói: "Ngươi không cần lo, ta tới nhân gian là để trải nghiệm."

"Ngài— ngài kết hôn với người thường." Tiết Đồng nhớ lại, nhịn không được che ngực: "Là tên nào cả gan làm loạn, dám cùng ngài kết hôn vậy?"

Thái Khải nói: "Chính là con cháu của Ngu Vương, tên là Ngu Uyên, ta chỉ mới biết gần đây thôi."

Tiết Đồng xém ngất đi: "Như vậy càng không thể, Ngu gia tâm sâu khó lường, ngài không thể nhúng tay vào."

Thái Khải nói: "Ta không nhúng tay vào, ta với hắn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cái gì cũng không có, hắn nuôi ta, ta dùng tiền của hắn, chỉ đơn giản như vậy."

Tiết Đồng nói: "Không được!"

Thái Khải nói: " Sao lại không được!"

Tiết Đồng cả giận nói: "Hắn sao có thể không thèm thuồng thân thể ngài, phải cho sét đánh hắn."

"Ta cũng thèm hắn." Thái Khải vỗ vỗ vai Tiết Đồng, xé rách kết giới: "Ta thèm tiền của hắn."

Thái Khải định bước ra thì kết giới bỗng dưng khép lại, chẳng qua lại rách tung tóe, căn bản ngăn không được.

Cậu quay đầu nhìn Tiết Đồng quỳ trên đất, ông dùng toàn bộ sức lực cố gắng lấp kín kết giới của Đông Quân.

"Đông Quân, xin ngài trở về Côn Luân, Ngu gia như vũng nước đục, ngài không thể chìm trong đó được."

Thái Khải dừng bước, quay đầu nói: "Ngươi biết chuyện gì sao?"

Hàm răng Tiết Đồng kẽo kẹt: "Rất nhiều năm trước, ta nghe bọn quỷ quái trên núi nói, Ngu Vương hắn —"

Thái Khải hỏi: "Hắn làm sao?"

Tiết Đồng nói: "Hắn giả chết."

Thái Khải cười rộ lên: "Cho dù hắn đứng trước mặt ta đi nữa, ngươi cảm thấy hắn có thể làm gì ta sao?"

Tiết Đồng nói: "Ngài là Thần Nguyên Sinh, không hiểu lòng người hiểm ác.

Đặc biệt là tên Ngu Vương đã giết hàng vạn người đó.

Ngày Ngu Vương ngã xuống, Ngu Bá Hầu sinh ra, Ngu Bá Hầu xây dựng Lăng Ngu Vương, nhận nuôi một đứa bé nói là vì Ngu gia khai chi tán diệp, cho tới hôm nay Ngu gia trở thành gia tộc quyền quý.

Ta thực sự không thể tượng tượng được hắn đã bày mưu tính kế gì cho ván cờ gần nghìn năm này!".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!